Nhân chuyện có cô em gái căng thẳng vì con trai đang khủng hoảng tuổi lên 3, mình xin chia sẻ một kỷ niệm mà mình đã ghi lại khi Khải Minh chưa tròn 3 tuổi.
Như bao đứa trẻ khác, bạn ấy cũng có lúc ẩm ương, mưa nắng.
Để "đối phó" với giai đoạn thất thường của cả bạn ấy lẫn bạn em, mình
chẳng có bí quyết gì nhiều nhặn, chỉ luôn tự nhắc bản thân cố gắng bình tĩnh
làm điểm tựa cho con.
Ngay khi chúng ta nghĩ, con chúng ta đang có vấn đề thì chính
chúng ta đã "thua cuộc". Hãy giữ cho tinh thần tĩnh lặng, đón nhận
các thay đổi của con và khi hiểu được tâm lý con cùng với sự "khủng hoảng"
tất yếu ở tuổi này, chúng ta sẽ không quá lo lắng, không vội vàng ấn định rằng
con hư hỏng.
Chuyện là:
"Bạn Minh đang bước vào tuổi phấn kích nên nhiều lúc
năng lượng thừa thãi quá không biết giải phóng đi đâu. Tối đến mặc bỉm chuẩn bị
đi ngủ rồi mà vẫn nhảy chồm chồm và càng thích thú khi tấm đệm lò xò khiến bạn
ý bật cao lên khỏi mặt giường (giường nhà mình bên dưới là ngăn kéo nên cao lắm
ấy).
Mẹ nói 1 lần ko được, mẹ nói 2 lần vẫn ko được, bố cũng nói
đến lần thứ 3 ko được, thế là bố vung tay đét bạn ý một cái... mấy đầu ngón tay
in đỏ trên đùi. Lần đầu tiên bạn ấy bị "ăn đòn" mà khóc lặng người đi
như thế.
Mẹ cũng hơi ngỡ ngàng với cách ra đòn có phần quyết liệt của
bố nhưng vẫn gắng bình thản, gọi bạn ấy ra bên cạnh, ngồi xuống cầm tay và nhìn
vào mắt bạn ấy:
- "Con biết tại sao bố đánh con ko? Vì bố muốn con dừng
lại. Nếu con không dừng lại con có thể ngã xuống đất hoặc đập đầu vào thành giường,
vào góc tủ thì con còn bị đau và nguy hiểm hơn rất nhiều.".
Bạn ý vẫn thút thít nhưng nín rất nhanh. Bố im lặng. Mẹ dắt
tay bạn ý vào nhà tắm lau mặt. Khi mẹ xem vết đánh của bố, chẳng hiểu sao bạn ý
lại quay ra "giải thích" với mẹ:
- "Tại Minh nghịch ngợm, Minh bị bố đánh đau. Nhưng ngã
đập đầu xuống đất, bị kẹp tay vào cửa, cả cầm dao bị cắt chảy máu còn đau hơn
(bạn ấy chưa bao giờ đứt tay cả)".
Mẹ thấy thế bảo bạn ấy tự nói chuyện với bố như vậy và lẳng
lặng ra ngoài để 2 bố con giải quyết với nhau.
Một lúc sau mẹ vào phòng, thấy mặt ông bố vô cùng thiểu não,
ôm con trong lòng và không ngừng xoa vết lằn trên đùi con:
- "Em xem có cái gì bôi cho con đỡ đau ko?"...
Bạn ấy ngủ được 1 lúc, không gian yên tĩnh hiếm hoi trong
ngày bắt đầu. Ông bố cứ thở dài thườn thượt, mẹ ra thắp ngọn đèn tinh dầu khẽ hỏi:
- "Sao thế?".
Ông bố mặt vẫn cúi gằm cắt móng tay:
- "Sao lúc đấy anh lại ra đòn mạnh thế nhỉ? Anh chỉ định
đánh vào mông, nghĩ nó mặc bỉm nên mới mạnh tay hơn cho nó sợ, ai ngờ nó đang
nhảy nên mới chệch ra như thế".
Bà mẹ bấy giờ mới thở ra nhẹ nhõm, thì ra ông bố cũng xót
con như mình, tự nhiên thấy lòng ấm lại. Thơm con thêm mấy cái, leo lên giường
đắp chăn và nghĩ:
- Sự im lặng để bình tâm trong nhiều trường hợp có giá trị gợi
mở và thôi thúc hơn rất nhiều so với việc truy sát, dồn ép. Giả như lúc ấy gào
lên: "Sao anh lại đánh con như thế? Nó có làm gì đâu mà mạnh tay thế?...".
Rồi lời qua tiếng lại, đứa trẻ thì sẽ ko hiểu phải nghe ai, vết đau của nó sẽ
trở nên vô giá trị vì biết luôn có một người đứng về phe nó cho dù đó có là trò
nghịch ngợm. Người chồng thì bực bội còn người vợ thì sẽ chẳng bao giờ biết được
"lời xin lỗi" kia."
Thế rồi Khải Minh và Khải Nguyên đều bước qua giai đoạn khủng
hoảng một cách rất êm đềm, nhanh chóng. Và với mẹ những bướng bỉnh, mè nheo ấy
đọng lại như là những kỷ niệm đẹp đẽ giữa chúng mình mà thôi!!!
Chia sẻ MC và diễn viên Đan Lê
0 Nhận xét
Post a Comment